Tu luyện không phải là một cái gì đó hoàn toàn biệt lập với xã hội đời thường, nó là một phần rất tự nhiên trong văn hóa xưa nay của nhân loại. Ngay cả ở các nền văn minh đã thành quá khứ, qua những di tích và tàn tích, người ta luôn tìm thấy dấu vết của tu luyện và việc thực hành tín ngưỡng.

Vậy tu luyện thực chất là gì? Bước đi thứ nhất của tu luyện tâm tính đó chính là làm người tốt, tu dưỡng đạo đức cá nhân. Tam Tự Kinh (thuộc hệ tư tưởng Nho giáo) có câu “nhân chi sơ tính bản thiện”, nghĩa là bản tính con người là Thiện. Tuy vậy, nhân loại cũng có phần không thiện – nói theo cách của nhà Phật thì người ta có cả Phật tính lẫn Ma tính – nhưng cái gốc vẫn là phần Thiện. Vì vậy, khi phát huy phần lương thiện đó trong con người thì không chỉ tốt cho cá nhân thôi mà cũng là con đường đúng đắn của phát triển xã hội.
Nói cụ thể hơn, Nho giáo tuyên giảng luân thường đạo lý, ví như Nhân-Nghĩa-Lễ-Trí-Tín, cũng giảng tư tưởng Trung Dung. Như vậy, Nho giáo không chỉ hướng dẫn con người cách làm người tốt, có ích cho xã hội, để lại một cơ sở cho sự ổn định ở xã hội Trung Hoa và những quốc gia lân cận trong hàng nghìn năm; mà cũng cho thấy bước đi thứ nhất của tu luyện chính là làm người tốt. Nhân-Lễ-Nghĩa-Trí-Tín là giá trị cao hơn một bước so với chuẩn mực trung bình của nhân loại, do đó thực hành nó đến triệt để thì tức là bắt đầu tu tâm rồi.
Nhà Nho ngày xưa giảng tĩnh tâm, khi viết chữ cũng ngồi đả tọa, điều hòa hơi thở, v.v. đó không chỉ là thăng hoa tâm tính đơn thuần mà cũng là bước đầu của tu luyện. Tư tưởng Trung Dung của Nho giáo là xuất phát từ quan sát vận hành của vũ trụ mà thành. Vũ trụ này có đạo lý “vật cực tất phản”, do đó nên giảng Trung Dung. Có tiền cũng không nên dùng hết, có quyền cũng không tham cưỡng cho nhiều và không lạm dụng hết, v.v., vì vật cực tất sẽ phản. Nếu thực hành đến triệt để nguyên lý ấy thì đó không chỉ là phong cách làm người thôi, mà cũng là phương cách hòa hợp với vũ trụ, là bước đầu tiếp cận với Đạo rồi.

Người ta thường cho rằng, Nho giáo là tôn giáo. Nhưng kỳ thực giá trị của nó không phải ở tôn giáo theo phương diện là một tổ chức nào đó; mà giá trị của nó là ở tư tưởng và sự cống hiến cho xã hội. Ví như Việt Nam cuối thế kỷ 19, thì coi như đã không còn tôn giáo này nữa, nhưng vẫn xuất hiện rất nhiều nhà nho có cống hiến to lớn cho xã hội.
2.500 năm trước tại Ấn Độ cổ, vì sao thái tử Tất Đạt Đa từ bỏ ngai vàng, từ bỏ người vợ thân yêu, từ bỏ vinh hoa phú quý để đi tìm Đạo? Vì Ngài muốn tìm ra con đường thoát khổ. Sau khi theo học nhiều vị thầy khác nhau, ngài thiền định dưới gốc bồ đề và khai ngộ, hiểu ra con đường tu luyện. Ngài sau đó trở thành Phật Thích Ca, giảng ra luân hồi, nhân quả, và con đường giác ngộ giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét